Nội dung phim

    Năm học mới kết thúc. Kỳ nghỉ hè mong đợi thật lâu đã tới. Nhóc Nicholas, bố mẹ và Bà lên đường đi biển, và nghỉ tại khách sạn Beau-Rivage.

    Tại bãi biển, Nicolas không mất nhiều thời gian để kết thêm bạn mới: đó là Ben, không phải khách du lịch bởi cậu sống ngay ở đó; Freddy, cậu bé ngốn tất cả mọi thứ, mọi lúc mọi nơi... ngay cả cá... thậm chí là sống. Có Jocky, với giọng nói buồn cười vì là người Anh, Crispin mít ướt, và Christopher, cậu nhóc luôn muốn mình đúng, vô cùng phiền phức. Nicholas cũng làm quen với Elizabeth, cô nhóc theo chân cậu tới mọi nơi, với đôi mắt to tròn. Người lớn cười và bảo rằng: "Hai đứa bé thật ngọt ngào. Tôi như nghe tiếng chuông giáo đường đâu đây". Nicolas hoảng sợ! May mắn thay những người bạn luôn sẵn sàng giúp cậu... và gây ra rắc rối.

    Giữa bờ biển, khách sạn và khu rừng, cùng bạn bè, gia đình, những vị khách du lịch và huấn luyện viên dạy bơi, Nicolas sẽ tận hưởng một kỳ nghỉ hè đáng nhớ.

    Phỏng vấn đạo diễn Laurent Tirard

    - Điều gì khiến ông muốn thực hiện một cuộc phiêu lưu mới của nhóc Nicolas?

    - Nhóc Nicolas vốn là một series, nên chúng tôi đã nghĩ đến chuyện làm nhiều phần ngay từ đầu. Và điều đó càng trở nên rõ ràng hơn sau thành công của phần phim trước. Chủ đề kỳ nghỉ hè gợi tôi nhớ về nhiều tác phẩm gắn liền với tuổi thơ của mình như Mr Hulot's Holidays hay Holiday Hotel; tôi nghĩ chủ đề ấy sẽ đưa chúng ta tới một thế giới hoàn toàn khác, gợi lại cảm giác thảnh thơi của những kỳ nghỉ thập niên 50 và 60. Chính khía cạnh ấy, sự thay đổi của thế giới cũng như sắc thái, đã khiến tôi muốn làm phần phim này.

    Thực hiện bộ phim đầu tiên là một cuộc trải nghiệm cảm xúc để lại ký ức mạnh mẽ; làm việc với lũ trẻ thật kỳ diệu. Tôi đã bị giằng xé giữa nỗi lo làm khán giả thất vọng và sự cám dỗ của việc được làm điều đó một lần nữa. Và tôi đã lựa chọn đúng; đó là một quãng thời gian tuyệt vời.

    - Ông kết nối với nhân vật như thế nào?

    - Từ khi còn là một cậu bé, đọc truyện tôi đã đồng cảm sâu sắc với Nicolas. Tôi thường so sánh bản thân mình với cậu bé này - người cũng nhìn thế giới một cách châm biếm qua lăng kính của trí tưởng tượng.

    - Ông có cảm thấy mình được tự do hơn khi viết kịch bản lần này?

    - Với phần phim trước, Grégoire Vigneron (đồng tác giả kịch bản) và tôi chịu áp lực phải làm sao chuyển thể được nó trung thành với nguyên tác nhất có thể. Lần này chúng tôi có ít dữ liệu hơn, vì chỉ có một cuốn sách kể câu chuyện về kỳ nghỉ hè của Nicolas. Điều đó đem tới cho chúng tôi sự tự do sáng tạo. Đã chứng tỏ được khả năng của bản thân, giành được lòng tin của Anne Goscinny, Jacques Sempé và công chúng, tạo được các nhân vật riêng cho mình, chúng tôi cảm thấy có thể thỏa sức sáng tạo hơn.

    - Vậy những thử thách của lần này là gì?

    - Chúng tôi phải tránh việc kể lẻ tẻ từng câu chuyện nhỏ trong sách, tìm ra một cốt truyện với chủ đề chính nhất. Nhưng bằng cách kể nhiều câu chuyện song song - về Nicolas và Elizabeth, cha mẹ chúng, mối quan hệ giữa cha Nicolas và sếp của ông ấy - chúng tôi đã thêm được nhiều mạch dẫn truyện hơn so với phần phim đầu tiên.

    - Kịch bản phát triển các nhân vật người lớn khá nhiều. Đây có phải là quyết định chủ quan ngay từ đầu?

    - Không hẳn vậy... Trong phần đầu tiên chúng tôi đã nghĩ rằng nên cho các nhân vật người lớn một vai trò quan trọng nhất định, để bộ phim tới gần hơn với mọi đối tượng khán giả. Nhưng phát triển các nhân vật đó rất thú vị - đặc biệt là người mẹ, chúng tôi đã thêm vào những yếu tố hài hước. Đó cũng là thứ chúng tôi muốn phát triển trong phim.

    - Dường như ông muốn câu chuyện của mình có nhiều lớp ý nghĩa. Tại sao vậy?

    - Với tư cách người xem tôi thích những gì Pixar Studios bắt đầu với những bộ phim như Toy Story, đặt ra một cột mốc lớn. Trước đó, hầu hết các tác phẩm hoạt hình chỉ hướng tới trẻ em. Tôi thích xu hướng bây giờ hơn. Có thể như hầu hết tất cả mọi người, tôi luôn có một phần người lớn và một phần trẻ con. Không khó để tôi đem tâm lý trẻ em áp dụng vào kịch bản của mình. Điều đó tới tự nhiên khi tôi viết.

    - Ông có nhân dịp này chèn vào một vài kỷ niệm của bản thân?

    - Tôi đã không ngần ngại làm điều đó từ phần phim trước. Trong Nhóc Nicolas, vô số câu chuyện vặt là những gì diễn ra từ thời thơ ấu của tôi. Ở phần tiếp theo này tôi muốn chèn vào những trải nghiệm điện ảnh của mình. Tati là một, bên cạnh đó còn Kubrick, Bardot, Fellini, Hitchcock… đặc biệt là Psycho trong phân cảnh nhà tắm. Bộ phim có thể coi là một cách bày tỏ lòng kính trọng đối với nền điện ảnh đã nuôi dưỡng bản thân tôi.

    - Bởi những diễn viên nhí ở phần phim trước giờ đã lớn hơn, ông sẽ phải tuyển lựa lại toàn bộ dàn diễn viên. Điều đó có khiến ông thấy nhàm chán?

    - Không, tôi đã gặp gỡ khoảng 15 đứa trẻ cho vai chính, nhưng không mất nhiều thời gian. Tuyển diễn viên nhí rất khác; bởi chúng không cảm thấy quá nhiều áp lực, bởi vậy cách thể hiện cũng tự nhiên hơn. Việc đó như thể đưa những người bạn đến với nhau để cùng vui chơi. Tôi luôn cố gắng để quá trình quay vui vẻ, với nhiều trò chơi và các màn ứng khẩu. Tôi thích việc đó và luôn tràn đầy ý tưởng mới.

    - Ông chỉ đạo lũ trẻ như thế nào?

    - Không như người lớn, trẻ con không phải trí thức hóa các cảnh quay. Nếu chúng cố bắt chước thì sẽ không thể tự nhiên được. Bởi vậy bạn phải cố gắng truyền đạt với càng ít câu chữ càng tốt. Bởi mọi điều bạn nói ra đều quan trọng, bạn phải tìm đủ mọi cách để giữ phản xạ cho bọn trẻ, để tất cả đều chỉ còn như một trò chơi.

    - Ngoài Kad Merad và Valérie Lemercier, ông có viết kịch bản với hình tượng một diễn viên nào khác trong đầu?

    - Tôi viết đoạn về nhà sản xuất người Ý cho Luca Zingaretti, diễn viên tôi yêu mến sau quá trình chỉ đạo Asterix and Obelix: In Britain 3D. Tại Ý anh ấy nổi tiếng với diễn xuất trong các bộ phim tâm lý nặng nề, nhưng tôi cho rằng anh ấy cũng có triển vọng hài hước lớn. Với người bà tôi nghĩ về Bernadette Lafont. Chúng tôi đã cùng quay được 1 ngày, nhưng đáng tiếc bà đã ra đi trước khi tới lần quay thứ hai. Dominique Lavanant, người bạn luôn yêu quý bà từ khi cùng xuất hiện trong Paulette, ban đầu không muốn nhận vai. Nhưng chúng tôi nghĩ đó là điều Lafont sẽ muốn và rất vui mừng vì cuối cùng bà đã đồng ý.

    - Tại sao lại là đảo Noirmoutiers?

    - 2 năm trước khi chia sẻ với một người bạn về dự định viết kịch bản phần phim này, cô ấy đã lập tức đề nghị tôi nên quay ở bãi biển Plage des Dames. Khi ấy tôi chưa từng đến đó. Tới khi phải chọn địa điểm quay, chúng tôi biết mình cần tìm một nơi thuộc bờ biển Đại tây dương. Chúng tôi cử người tìm kiếm từ Normandy tới xứ Basque. Một tấm ảnh khiến chúng tôi chú ý... và đó chính là Plage des Dames! Nó thật quyến rũ: về diện tích, hình vầng trăng lưỡi liềm, khách sạn nhỏ với tầm nhìn ra biển, khu rừng bao bọc phía sau. Nó rất lý tưởng, gần gũi với thế giới tuổi thơ của Nhóc Nicholas. Không còn địa điểm quay nào phù hợp hơn.

    - Ông có chỉ đạo gì về bối cảnh phim?

    - Trong phần phim trước, tôi sử dụng đen và đỏ làm tông màu chính. Ở phần này, chúng tôi quyết định đẩy màu vàng và xanh biển. Tôi không phải chỉ đạo quá nhiều, bởi tôi đang làm việc với cùng đoàn làm phim và thiết kế sản xuất từ Molière. Điều ấy tiết kiệm được rất nhiều thời gian, bởi họ biết cách dùng màu, sử dụng chất liệu và thiết kế của tôi... Chúng tôi hiểu nhau rất nhanh.

    - Khoảnh khắc nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong quá trình quay?

    - Có điều gì đó thật kỳ diệu về buổi dạ tiệc mặt nạ trong những bộ đồ hóa trang gợi tôi nhớ tới tuổi thơ. Cảnh những đứa trẻ truyền tay nhau con rắn còn sống rất hài hước bởi chúng tôi đã có quãng thời gian tuyệt vời khi quay. Và những khoảnh khắc kỳ diệu nữa, như cuộc nói chuyện giữa người cha và chủ nơi nghỉ dưỡng. Trên mặt giấy có nhiều đoạn hội thoại nhỏ không có nhiều ý nghĩa, nhưng khi được diễn viên thể hiện, chúng lại mang sắc thái hoàn toàn khác. Phân cảnh trên gác mái cũng vậy, khi khuôn mặt Isabelle chuyển từ vẻ sợ hãi sang vẻ duyên dáng chỉ trong nháy mắt. Bạn luôn có thể viết ra một phân cảnh, nhưng nó sẽ không có tác dụng gì nếu thiếu đi diễn viên có khả năng thể hiện nó.

    - Điều gì làm ông vui nhất trong cuộc phiêu lưu này?

    - Được một lần nữa làm việc với lũ trẻ và đoàn làm phim của tôi. Trên phim trường luôn tràn ngập không khí nhẹ nhàng, vui vẻ. Chúng tôi đang quay một bộ phim hài với bối cảnh bãi cát và khi đêm xuống vẫn còn làm việc. Mọi thứ dường như dễ đạt được hơn, mọi người đều vui khi ở đó. Tôi thường thầm nghĩ rằng hẳn những bộ phim làm từ thập niên 60 đều như thế.

    - Ông có muốn làm tiếp một phần phim nữa về Nhóc Nicolas không?

    - Đó sẽ là một vinh dự với tôi. Nhưng sau 2 phần phim và phiên bản chuyển thể Asterix, tôi sẽ muốn tập trung vào một dự án mang tính cá nhân hơn trước khi quay trở về với chúng.

    LadyGoGo